The Fountainhead

The Fountainhead

  • Downloads:8073
  • Type:Epub+TxT+PDF+Mobi
  • Create Date:2021-04-21 13:57:12
  • Update Date:2025-09-06
  • Status:finish
  • Author:Ayn Rand
  • ISBN:0141188626
  • Environment:PC/Android/iPhone/iPad/Kindle

Summary

Architect Howard Roark is as unyielding as the granite he blasts to build with。 Defying the conventions of the worlds around him, he embraces a battle over two decades against a double-dealing crew of rivals who will stop at nothing to bring him down。 Among them, perhaps the most troublesome of all is the ambitious Dominique Francon, who may just prove to be Roark's equal。 This epic story of money, power and a man's struggle to succeed on his own terms is a paean to individualism and humanity's creative potential。

First published in 1943, The Fountainhead introduced millions to Rand's philosophy of Objectivism: an uncompromising defense of self-interest as the engine of progress。

Download

Reviews

Nuvvula Rohit

To me this one quote summarizes the book "From the simplest necessity to the highest religious abstraction, from the wheel to the skyscraper, everything we are and everything we have comes from a single attribute of man - the function of his Reasoning Mind"。This book will test your patience but in the end you will understand Roark and a part of him will become a part of your thoughts, actions, inactions and your life。 To me this one quote summarizes the book "From the simplest necessity to the highest religious abstraction, from the wheel to the skyscraper, everything we are and everything we have comes from a single attribute of man - the function of his Reasoning Mind"。This book will test your patience but in the end you will understand Roark and a part of him will become a part of your thoughts, actions, inactions and your life。 。。。more

Dar vieną puslapį

Video apžvalga: https://bit。ly/2QGckcK Video apžvalga: https://bit。ly/2QGckcK 。。。more

Lorena

So, I know I will probably come across as not being smart enough to appreciate the genius of this master piece 。。。 and I guess I’m not。I disliked every single character here, and while that’s not always a bad thing, in this case I also found them boring。 Super boring。 At one point I was hoping everyone would just die at the explosion; because I’ve heard so many things about her writing, I kept waiting for it to get better; it never did for me。 I will forget this book in about three days and then So, I know I will probably come across as not being smart enough to appreciate the genius of this master piece 。。。 and I guess I’m not。I disliked every single character here, and while that’s not always a bad thing, in this case I also found them boring。 Super boring。 At one point I was hoping everyone would just die at the explosion; because I’ve heard so many things about her writing, I kept waiting for it to get better; it never did for me。 I will forget this book in about three days and then think that it was something about a guy with emotional constipation that was too dull to like or enjoy more than one thing in life。 Sorry to all of you who loved this。 Not my thing。 。。。more

Brittany

This book changed my whole life! I believe the world would be a better place if everyone read it at least once。

Aruna Lakshmanan

My very first Ayn Rand book and totally fell in love with it。 The elaborate character description and the detailed narrative makes you feel part of that era。 Even though one could not completely understand her radical ideas at the first read, the book is definitely worth reading!

Christoph

distinct

Dipesh Nihalani

Pheww。。 !! Thickest book I have ever read。The book is primarily based on Architecture which is definitely not forte for most of us but with little bit of imagination you'll figure it out !!Book rotates around fix number of characters primarily Howard Roark, Peter Keating, Gail Wynand & Ellsworth M。 Toohey。 While reading you'll certainly relate yourself with one character。 The character you are and the character you want to be might differ though !!Book certainly left me over whelmed with emotion Pheww。。 !! Thickest book I have ever read。The book is primarily based on Architecture which is definitely not forte for most of us but with little bit of imagination you'll figure it out !!Book rotates around fix number of characters primarily Howard Roark, Peter Keating, Gail Wynand & Ellsworth M。 Toohey。 While reading you'll certainly relate yourself with one character。 The character you are and the character you want to be might differ though !!Book certainly left me over whelmed with emotions at many points and changed my view drastically on certain aspects of Life。 But I certainly don't agree with certain aspects of the book but that's what the message of the book is - Have your opinion and Don't be a second hander !! Well this book certainly added a new dimension of thinking inside my head。 Few excerpts that touched me:1。 “If you want my advice, Peter,” he said at last, “you've made a mistake already。 By asking me。 By asking anyone。 Never ask people。 Not about your work。 Don't you know what you want? How can you stand it, not to know?”2。 Why her presence made him confess things unconfessed in his own mind。3。 Yet they were both contented, bound tighter together by a common method and a common guilt。4。 “I play the stock market of the spirit。 And I sell short。”5。 “Men differ in their virtues, if any, but they are alike in their vices。”6。 He had never hated anything, and so was incapable of love。7。 “I love you, Dominique。 I love you so much that nothing can matter to me--not even you。 Can you understand that?8。 “I think it hurts you to know that you've made me suffer。 You wish you hadn't。 And yet there's something that frightens you more。 The knowledge that I haven't suffered at all。”9。 “There's so much nonsense about human inconstancy and the transience of all emotions。 I've always thought that a feeling which changes never existed in the first place。 There are books I liked at the age of sixteen。 I still like them。”10。 “What I mean is, what makes people unhappy is not too little choice, but too much,” 11。 One loses everything when one loses one's sense of humour。12。 “That's the sort of thing I want you to understand。 To sell your soul is the easiest thing in the world。 That's what everybody does every hour of his life。 If I asked you to keep your soul--would you understand why that's much harder?”13。 “If I don't want to understand what you're talking about, I won't understand it, no matter what you say。”14。 He's paying the price and wondering for what sin and telling himself that he's been too selfish。 In what act or thought of his has there ever been a self? What was his aim in life? Greatness--in other people's eyes。 Fame, admiration, envy--all that which comes from others。 Others dictated his convictions, which he did not hold, but he was satisfied that others believed he held them。 Others were his motive power and his prime concern。 He didn't want to be great, but to be thought great。 He didn't want to build, but to be admired as a builder。 He borrowed from others in order to make an impression on others。 There's your actual selflessness。 It's his ego he's betrayed and given up。 But everybody calls him selfish。”15。 A truly selfish man cannot be affected by the approval of others。 He doesn't need it。”16。 Every form of happiness is private。 Our greatest moments are personal, self-motivated, not to be touched。 The things which are sacred or precious to us are the things we withdraw from promiscuous sharing。 But now we are taught to throw everything within us into public light and common pawing。17。 "The creator's concern is the conquest of nature。 The parasite's concern is the conquest of men。"18。 "The choice is not self-sacrifice or domination。 The choice is independence or dependence。 The code of the creator or the code of the second-hander。 This is the basic issue。 It rests upon the alternative of life or death。 The code of the creator is built on the needs of the reasoning mind which allows man to survive。 The code of the second-hander is built on the needs of a mind incapable of survival。 All that which proceeds from man's independent ego is good。 All that which proceeds from man's dependence upon men is evil。Well it has been a long list !! But this book deserved !! :) 。。。more

Juna

This review has been hidden because it contains spoilers。 To view it, click here。 Hàng ngàn năm trước đây, có một người lần đầu tiên tìm ra cách tạo ra lửa。 Người đó có lẽ đã bị thiêu sống bằng chính ngọn lửa mà anh ta dạy những người anh em của mình cách thắp lên。 Anh ta bị coi là một kẻ xấu vì đã có quan hệ với ma quỷ, thứ mà loài người luôn khiếp sợ。 Nhưng từ đó trở đi, loài người có lửa để giữ ấm, để nấu nướng, để thắp sáng trong hang động。 Anh ta đã để lại cho họ một món quà mà họ từng không hiểu và anh ta đã xua bóng tổi khỏi trái đất này。Nhiều thế kỷ sau, có một người Hàng ngàn năm trước đây, có một người lần đầu tiên tìm ra cách tạo ra lửa。 Người đó có lẽ đã bị thiêu sống bằng chính ngọn lửa mà anh ta dạy những người anh em của mình cách thắp lên。 Anh ta bị coi là một kẻ xấu vì đã có quan hệ với ma quỷ, thứ mà loài người luôn khiếp sợ。 Nhưng từ đó trở đi, loài người có lửa để giữ ấm, để nấu nướng, để thắp sáng trong hang động。 Anh ta đã để lại cho họ một món quà mà họ từng không hiểu và anh ta đã xua bóng tổi khỏi trái đất này。Nhiều thế kỷ sau, có một người lần đầu tiên tạo ra cái bánh xe。Người đó có lẽ đã tan xác dưới những bánh xe mà anh ta dạy những người anh em của mình cách làm。 Anh ta bị coi là một kẻ phạm tội vì đã mạo hiểm vào vùng đất cấm。 Nhưng từ đó trở đi, loài người có thể đi tới mọi chân trời。 Anh ta đã để lại cho họ một món quà mà họ đã không hiểu và anh ta đã mở những con đường trên mặt đất。“ Những người đó – những người không chịu phục tùng và luôn đi đầu – đứng ở chương mở đầu của tất cả những truyền thuyết mà loài người ghi lại về thuở sơ khai。 Promete đã bị xích vào một tảng đá và bị những con kền kền xé xác- bởi vì đã ăn cắp ngọn lửa của những vị chúa trời。 Adam buộc phải chịu đau khổ – bởi vì anh ta đã ăn quả cấm trên cây thiện –ác。 Dù truyền thuyết gì đi chăng nữa, ở sâu trong trí nhớ, loài người biết rằng vinh quang của chúng ta bắt đầu từ một cá nhân và cá nhân đó đã phải trả giá cho lòng dũng cảm của mình。“ Trong những thế kỷ qua, đã có những người đặt bước chân đầu tiên của họ trên những con đường mới, họ không được trang bị vũ khí gì ngoài tầm nhìn của riêng họ。 Họ có mục đích khác nhau, nhưng tất cả đều có một số điều chung: bước chân của họ là bước chân đầu tiên, con đường của họ là con đường hoàn toàn mới, nhãn quan của họ không hề do vay mượn, và phản ứng họ nhận được luôn là sự căm ghét。 Những nhà phát minh vĩ đại – những nhà tư tưởng – những nghệ sĩ – những nhà khoa học – những nhà sáng chế : đều phải đơn độc chống lại những người cùng thời với họ。 Tất cả những ý tưởng mới và vĩ đại đều bị chống đối kịch liệt。 Tất cả những nhà phát minh mới và vĩ đại đều bị lên án。 Động cơ máy đầu tiên bị coi là ngu xuẩn。 Chiếc máy bay đầu tiên bị coi là không tưởng。 Chiếc máy dệt đầu tiên đã bị coi là ác quỷ。 Việc gây mê bị coi là tội lỗi。 Nhưng những người đó, với tầm nhìn không vay mượn, vẫn tiếp tục tiến lên。 Họ đã chiến đấu, họ đã đau khổ và họ đã phải trả giá。 Nhưng họ đã chiến thắng。“ Một người sáng tạo không bao giờ bị thôi thúc bởi khát vọng phục vụ đồng loại của anh ta, bởi vì chính đồng loại của anh ta luôn chối bỏ món anh ta đem tặng họ, đông thời món quà đó phá hủy cuộc sống bình thường của anh ta。 Anh ta sáng tạo vì động cơ duy nhất: CHÂN LÝ。Chân lý của riêng anh, và lao động của riêng anh để đạt tới chân lý theo cách riêng của anh。 Mục đích và cuộc đời anh ta nằm ở một bản giao hưởng, một quyển sách, một cỗ máy, một trường phái triết học, một cái máy bay hay một tòa nhà。 Nó không nằm ở người nghe nhạc, người đọc sách, người vận hành máy, người đi theo trường phái triết học, người đi máy bay hay người sống trong ngôi nhà mà anh ta tạo ra。 Sự sáng tạo chứ không phái là những lợi ích mà người khác được hưởng từ sự sáng tạo ấy。 Sáng tạo là cách anh ta thể hiện chân lý của mình。 Anh ta đặt chân lý này lên bên trên mọi thứ, bất chấp tất cả loài người。“ Tầm nhìn, sức mạnh, và lòng dũng cảm của anh ta đến từ linh hồn của anh ta。 Tuy nhiên linh hồn của một người lại chính là cái tôi của anh ta。 Cái tôi là thực thể làm công việc nhận thức。 Cái tôi có chức năng tư duy, cảm giác, đánh giá và hành động。“ Những người sáng tạo luôn nhà những người có cái tôi。 Cái tôi chính là toàn bộ bí mật về sức mạnh của họ – cái tôi ấy đầy đủ trong bản thân nó, tự vận động trong bản thân nó, và tự tái tạo trong bản thân nó。 Cái tôi là nguyên nhân đầu tiên, là nguồn năng lượng, là động lực sống, là cội rễ của tất cả。 Người sáng tạo không phục vụ cái gì và không phục vụ bất cứ ai khác。 Anh ta sống vì chính bản thân mình。“Và chỉ có bằng cách sống vì bản thân, anh ta mới có thể đạt được những thành tựu vinh quang của loài người。 Đó chính là bản chất của sự thành công…“Loài người có thể tồn tại nhờ trí tuệ của mình。 Loài người đến trái đất mà không được trang bị vũ khí nào。 Bộ óc là thứ vũ khí duy nhất của họ。 Động vật kiếm thức ăn bằng sức mạnh cơ bắp。 Loài người không có móng vuốt, không có răng nanh, không có sừng, họ cũng không có sức mạnh cơ bắp vượt trội。 Loài người phải tự trồng trọt và săn bắn để có thức ăn。 Để trồng trọt họ phải có một quá trình tư duy。 Để săn bắn, họ cần có vũ khí – họ cũng cần một quá trình tư duy。 Từ nhu cầu đơn giản nhất này cho đến những khái niệm tôn giáo trừu tượng nhất, từ cái bánh xe cho đến những tòa nhà chọc trời, tất cả những gì con người đại diện và tất cả những gì con người có đều đến từ một thuộc tính đơn nhất của con người – đó là chức năng tư duy của bộ óc。“ Nhưng bộ óc lại thuộc về cá nhân。 Không có cái gọi là bộ óc tập thể。 Một thỏa thuận do một nhóm người đạt được thực ra chỉ là một thảo hiệp hoặc là giá trị trung bình rút ra từ những ý nghĩ cá nhân。 Đó chỉ là một hệ quả có tính phát sinh。 Hành động chủ yếu, tức là quá trình tư duy – phải do mỗi cá nhân thực hiện độc lập。 Chúng ta có thể chia một bữa ăn cho nhiều người。 Nhưng chúng ta không thể tiêu hóa nó trong một cái dạ dày tập thể。 Không ai có thể sử dụng phổi của mình để thở cho người khác。 Không ai có thể sử dụng bộ não của mình để nghĩ hộ kẻ khác。 Tất cả mọi chức năng của thể xác và linh hồn đều có tính cá nhân。 Chúng không thể bị chia sẻ hoặc chuyển giao cho người khác。“Chúng ta thừa kế những sản phẩm tư duy của người khác。 Chúng ta thừa kế cái bánh xe。 Chúng ta tạo ra một chiếc xe ngựa。 Xe ngựa thô sơ trở thành xe thô sơ。 Ô-tô trở thành máy bay。 Nhưng trong suốt quá trình đó, những gì chúng ta nhận được từ người khác chỉ là sản phẩm cuối cùng trong quá trình tư duy của họ。 Cái động cơ thúc đẩy quá trình này chính là khả năng sáng tạo, nhờ nó mà chúng ta lấy những sản phẩm cuối cùng kia làm nguyên liệu để sử dụng và sáng tạo ra sản phẩm mới。 Khả năng sáng tạo này không thể đem cho hoặc nhận, không thể chia sẻ hoặc vay mượn。 Nó thuộc về các cá thể người đơn lẻ。 Khả năng sáng tạo là tài sản của người sáng tạo。 Loài người có thể học hỏi lẫn nhau, nhưng học luôn chỉ là sự trao đổi nguyên vật liệu。 Không ai có thể cho ai khả năng tư duy。 Và khả năng tư duy ấy lại là phương tiện duy nhất giúp chúng ta tồn tại。“ Loài người không được cho sẵn bất cứ cái gì trên mặt đất này。 Tất cả những gì anh ta cần – anh ta phải làm ra chúng。 Và ở đây loài người đối mặt với sự lựa chọn cơ bản nhấy của mình: Anh ta chỉ có thể tồn tại được theo một trong hai cách – bằng cách làm việc độc lập với bộ óc riêng của anh ta, hay là trở thành một kẻ ăn bám sống nhờ bộ óc của những người khác。 Người sáng tạo chọn cách thứ nhất。 Kẻ ăn bám thì chọn cách thứ hai。 Người sáng tạo một mình đối mặt với tự nhiên。 Kẻ ăn bám đối mặt với tự nhiên thông qua những trung gian。“Mối quan tâm của người sáng tạo là chinh phục tự nhiên。 Còn mối quan tâm của kẻ ăn bám là chính phục con người。 “Người sáng tạo sống với lao động của mình。 Anh ta không cần ai khác。 Mục đích cơ bản của anh ta là chính bản thân anh。 Kẻ ăn bám sống cuộc đời thứ cấp。 Anh ta cần những người khác。 Những người khác trở thành động lực chính của anh ta。“Nhu cầu cơ bản của người sáng tạo là sự độc lập。 Một bộ óc biết tư duy không thể hoạt động dưới sự cưỡng bức theo bất cứ hình thức nào。 Nó không thể bị đóng yên cương, không thể hy sinh hay khuất phục trước bất cứ điều gì。 Nó đòi hỏi sự độc lập tuyệt đối trong cả chức năng và động cơ。 Đối với một người sáng tạo, tất cả mối quan hệ với con người đều là thứ yếu。“Nhu cầu cơ bản của một kẻ thứ sinh là củng cố mối quan hệ của anh ta với mọi người để được họ nuôi sống。 Anh ta đặt quan hệ lên trên hết。 Anh ta tuyên bố rằng loài người tồn tại là để phục vụ người khác。 Anh ta rao giảng về chủ nghĩa vị nhân sinh。”“Vị nhân sinh là học thuyết đòi hỏi con người phải sống vì người khác và đặt những người khác lên trên bản thân mình。“Không ai có thể sống vì người khác。 Một người không thể chia sẻ linh hồn anh ta, cũng giống như anh ta không thể chia sẻ thể xác của anh ta。 Nhưng những kẻ sống thứ sinh, đã lợi dụng chủ nghĩa vị nhân sinh như một thứ vũ khí để lợi dụng và đảo ngược lại những nguyên tắc đạo đức cơ bản của loài người。 Loài người đã được dạy dỗ tất cả những giới luật để phá hủy người sáng tạo。 Loài người đã được dạy dỗ rằng phụ thuộc lẫn nhau chính là một đức hạnh。“Một người cố gắng sống vì người khác là một người luôn lệ thuộc。 Anh ta là một kẻ ăn bám trong động cơ của mình, và anh ta cũng biến những người mà anh ta phục vụ thành những kẻ ăn bám。 Mối quan hệ này chẳng tạo ra cái gì khác ngoài sự suy đồi cho cả hai bên。 Cái gần nhất với quan hệ này trong thực tế chính là chế độ nô lệ。 Chế độ nô lệ về mặt thể xác là đáng ghế tởm, thì nô lệ về tinh thần còn ghê tởm tới mức nào?Kẻ bị buộc làm nô lệ vẫn có chút danh dự。 Vì anh ta còn dám chống lại chế độ nô lệ và coi nó là xấu xa。 Còn những người tự biến bản thân mình thành nô lệ nhân danh tình yêu thương – họ là những sinh vật thấp hèn。 Họ đã hạ thấp phẩm giá con người và hạ thấp khái niệm tình yêu thương。 Thế mà đây chính là cốt lõi của chủ nghĩa vị nhân sinh。“Loài người đã được dạy dỗ rằng đức tính tốt đẹp nhất không phải là đạt được một thứ gì đó mà là cho đi một cái gì đó。 Nhưng một người không thể cho đi những gì mà anh ta không tạo ra。 Đầu tiên phải có sáng tạo, sau đó mới là phân phối, nếu không thì chẳng có gì để phân phối cả。 Phải có người sáng tạo trước khi có những người hưởng lợi từ sự sáng tạo。 Thế mà chúng ta lại được dạy dỗ ngưỡng mộ những kẻ sống thứ sinh – những kẻ phân phát những món quà mà họ không tạo ra, chúng ta được dạy để xếp họ lên trên những người đã sản sinh ra những món quà đó。 Chúng ta ca ngợi công việc từ thiện。 Nhưng chúng ta lại nhún vai coi khinh những nỗ lực để thành công。“Loài nguời đã được dạy dỗ rằng mối quan tâm đầu tiên của họ là giúp cho người khác bớt khổ đau。 Nhưng khổ đau là một căn bệnh。 Chỉ khi có người bị bệnh thì mới cần có nguời đến giúp giảm bớt sự đau đớn。 Còn nếu chúng ta biến việc giảm khổ đau thành phép thử lớn nhất của đức hạnh thì chúng ta đã biến khổ đau thành một thứ quan trọng nhất trong cuộc sống。 Do vậy người ta sẽ mong muốn được nhìn thấy những người khác đau khổ – để người ta có thể trở thành người đức hạnh。 Đó chính là bản chất của chủ nghĩa vị nhân sinh。 Trong khi đó người sáng tạo không quan tâm đến bệnh tật, họ quan tâm đến cuộc sống。 Nhưng công việc của người sáng tạo lại giúp loại bỏ hết bệnh tật này đến bệnh tật khác, cả bệnh tật của thể xác lẫn bệnh tật của tâm hồn。 Thành quả của họ giúp giảm nhẹ khổ đau nhiều hơn bất cứ một người theo chủ nghĩa vị nhân sinh nào có thể làm。“Loài người đã được dạy dỗ rằng đồng tình với người khác là một đức hạnh。 Nhưng người sáng tạo lại luôn bất đồng。 Loài người đã được dạy dỗ rằng bơi theo dòng nước là một đức hạnh。 Nhưng người sáng tạo lại luôn bơi ngược dòng。 Loài người đã được dạy dỗ rằng đứng tụ tập bên nhau là một đức hạnh。 Nhưng người sáng tạo lại luôn đứng một mình。Loài người đã được dạy dỗ rằng cái tôi đồng nghĩa với sự xấu xa, và việc không có cái tôi là một đức hạnh lý tưởng。 Nhưng người sáng tạo là người vị kỷ theo nghĩa tuyệt đối, còn người không có cái tôi là kẻ không tư duy, không cảm nhận, không đánh giá và không hành động。 Bởi vì tư duy, cảm nhận, đánh giá và hành động là những chức năng của cái tôi。“ Đây là chỗ mà sự đánh tráo khái niệm này có tác hại khủng khiếp nhất。 Sự đánh tráo này đưa con người đến chỗ không có lựa chọn –và không có tự do。 Thay vì hai thái cực tốt và xấu, chúng ta chỉ còn hai khái niệm: vị kỷ hay vị nhân sinh。 Sự vị kỷ bị coi là hy sinh những người khác cho bản thân mình。 Còn vị nhân sinh là hy sinh bản thân vì những người khác。 Điều này đã vĩnh viễn trói một người vào những người khác và khiến cho anh ta không còn lựa chọn nào khác ngoài sự đau khổ: sự đau khổ mà anh ta phải mang vác để thỏa mãn người khác và sự đau khổ mà anh ta gây ra cho người khác để thỏa mãn bản thân anh ta。 Đến khi người ta thêm vào một điều khoản – rằng con người phải tìm kiếm niềm vui trong việc hy sinh bản thân thì cái bẫy đã hoàn toàn sập xuống。 Con người bị ép phải coi khổ dâm là lý tưởng – vì nếu không họ chỉ cong một lựa chọn là bạo dâm。 Đây là vụ lừa đảo lớn nhất mà loài người đã thực hiện。“ Đây chính là công cụ mà theo đó sự phụ thuộc và khổ đau được duy trì như nền tảng của cuộc sống。Sự lựa chọn mà chúng ta phải có không phải là giữa hy sinh bản thân và hy sinh người khác。 Sự lựa chọn phải là giữa sống độc lập và sống lệ thuộc。 Giữa nguyên tắc sống của người sáng tạo với nguyên tắc sống của những kẻ thứ sinh。 Đây chính là vấn đề cơ bản。 Nó là lựa chọn giữa sống và chết。 Nguyên tắc sống của người sáng tạo được xây dựng trên những nhu cầu của một bộ óc không có khả năng tồn tại。 Tất cả những gì bắt nguồn từ cái tôi độc lập của con người đều hùng mạnh。 Tất cả những gì bắt nguồn từ sự lệ thuộc của con người vào người khác đều là xấu xa。“Người vị kỷ theo nghĩa tuyệt đối không bao giờ bắt người khác hy sinh cho mình。 Anh ta sống vượt ra ngoài nhu cầu sử dụng những người khác, dù dưới bất cứ hình thức nào。 Anh ta không hoạt động thông qua họ。 Trong những lĩnh vực cốt lõi nhất – tức là trong mục đích, động cơ, tư duy, khát vọng, năng lực – anh ta không quan tâm tới người khác。 Anh ta không sống vì bất cứ ai – và anh ta không yêu cầu ai phải sống vì anh ta。 Đây là hình thức duy nhất để tình bằng hữu và sự tôn trọng lẫn nhau giữa người với người có thể tồn tại。“Năng lực của mỗi người có thể khác nhau, nhưng nguyên tắc cơ bản vẫn giữ nguyên: mức độc lập, chủ động và tình yêu công việc của mỗi người là yếu tố quyết định tài năng của anh ta với tư cách là một người lao động và quyết định giá trị của anh ta với tư cách một con người。 Sự độc lập là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá phẩm chất và giá trị loài người。 Anh ta là ai và anh ta tự tạo ra cái gì? Chứ không phải anh ta đã làm được hoặc không làm được gì cho người khác。 Không có gì có thể thay thế được phẩm giá cá nhân。 Và không có tiêu chuẩn nào khác cho phẩm giá cá nhân ngoài tính độc lập。“Tất cả những quan hệ hợp lý đều không có chuyện người này phải hy sinh vì người khác。 Một kiến trúc sư cần có khách hàng, nhưng anh ta không đặt lao động của anh ta xuống dưới nhu cầu của khách hàng。 Khách hàng cần kiến trúc sư, nhưng họ cũng không ký hợp đồng xây nhà chỉ vì họ muốn cho anh ta tiền công xây dựng。 Loài người trao đổi sản phẩm lao động với nhau thông qua sự đồng thuận tự nguyện vì lợi ích của hai bên, khi lợi ích cá nhân của cả hai bên cùng được thỏa mãn và họ cùng mong muốn có trao đổi đó。 Nếu họ không muốn có trao đổi đó, họ không bắt buộc phải làm việc với nhau。 Họ có thể tìm kiếm người khác。 Đây là mối quan hệ bình đẳng duy nhất có thể có ở loài người。 Bất cứ dạng quan hệ nào khác đều chỉ là quan hệ giữa chủ và tớ, hoặc giữa nạn nhân và đao phủ。“ Chưa từng có công trình nào được hoàn thành nhờ tập thể, nhờ quyết định của đa số。 Tất cả thành tựu trong công việc sáng tạo đều được chỉ đạo dưới sự chỉ đạo của một suy nghĩ cá nhân đơn nhất。 Một kiến trúc sư cần rất nhiều người để xây lên một tòa nhà。 Nhưng anh ta không yêu cầu họ biểu quyết về bản thiết kế của mình。 Họ làm việc cùng nhau thông qua thỏa thuận tự do và mỗi người trong số họ đều tự do hoạt động trong bổn phận hợp lý của mình。 Một kiến trúc sư sử dụng thép, kính, bê tông, do những người khác sản xuất ra。 Nhưng nguyên liệu vẫn chỉ là thép, kính, bê tông cho đến khi kiến trúc sư chạm vào chúng。 Những gì anh làm với chúng là sản phẩm và là tài sản riêng của anh。 Đây là hình thức hợp tác hợp lý duy nhất giữa người với người。“Quyền đầu tiên của con người trên trái đấy này là quyền có cái tôi。 Bổn phận đầu tiên của một con người là bổn phận với chính mình。 Nguyên tắc đạo đức của anh ta là không bao giờ để người khác quyết định mục đích của anh。 Bổn phận đạo đức của anh ta là phải làm những gì anh ta khao khát, miễn là khao khát đó không do người khác quyết định。 Bổn phận đạo đức này phải chi phối sự sáng tạo, tư duy và lao động của anh ta。 Những kẻ ăn cướp, những kẻ theo chủ nghĩa vị nhân sinh, hay những kẻ độc tài dĩ nhiên không sống theo bổn phận này。 。。。more

ZhyDen

Kudos to the writer of this book。 You did an amazing job。 Why don't you try to publish your book in NovelStar? A lot of readers will love your work, judging from the book I just read。 Kudos to the writer of this book。 You did an amazing job。 Why don't you try to publish your book in NovelStar? A lot of readers will love your work, judging from the book I just read。 。。。more

B

worst fucking book ive ever read

Annabelle

It was the pre-Google mid-nineties, and I dove into this book not knowing a sou about Ayn Rand and the cult that is Ayn Rand。 I had just read her Three Plays, which I liked, so I decided to follow it with this。 The Fountainhead is a thick book, and narrated in tight prose。 But the characters seem to proceed with the most bizarre actions and decisions。 And look Ma, no villains! Because you can’t really call a character whose main agenda is altruism a villain。 Or can you?

Peter Adams

The Fountainhead tells a story about two talented architects, Peter Keating and Howard Roark。 Keating, with cunning tactics and politics, climbs the corporate ladder。 He adheres to a conventional style of architecture and has become adept at re-using well-tested ideas。 Roark, on the other hand, is an idealist, who refuses to compromise his designs, refuse to adhere to convention and wants to innovate with modern architecture。 He is kicked out of the prestigious school he was attending and become The Fountainhead tells a story about two talented architects, Peter Keating and Howard Roark。 Keating, with cunning tactics and politics, climbs the corporate ladder。 He adheres to a conventional style of architecture and has become adept at re-using well-tested ideas。 Roark, on the other hand, is an idealist, who refuses to compromise his designs, refuse to adhere to convention and wants to innovate with modern architecture。 He is kicked out of the prestigious school he was attending and becomes destitute, working in a quarry, while his former roommate, Keating, enjoys prestige and fame。After some time, Keating's massive ego gets him in trouble, and Roark is gradually becoming recognized by the far and few in between who enjoys his architecture。 Roark lands a huge contract, to design a vacation resort。 It's a smash hit, but out of idealogy for the conventional, the resort is financially sabotaged。 I like this story because it illustrates how real competence tends to win overtricks and manipulation in the end。 The story also highlights how a talented individual cannot be replaced by a team in creative acts。 In a team, there is often a compromise between egos, and the product lacks a certain "completeness。" One thing that has stuck with me from the book is the villain is Ellsworth Toohey, who was relativistic。 Ayn Rand pointed out through this character that there are some things you ought to be respected for, and in particular, there are some things that should not be joked about。There is romance in the story between Roark and Dominique Francon。 Dominique is out to destroy Roark out of love for him because she thinks the world does not deserve him。 The book contains a rape scene, where it seems like Rand claims that the pinnacle of sex is when an irresistible force meets an immovable object。One of the richest men in the world, Gail Wyand, owns most of the printed media。 The magazines are mostly gossip and trash。 Rand makes an interesting point through this character, namely that Wyand does not yield any real power because everything he makes has been moulded by the demand of the people。 Any deviation from this, any exposure of Wyand's will is unwanted and costly。 。。。more

Mẹ Mint

Totally 5 stars!!!!!!!!!!!

Gargi Nirmal

I give it a 1-star because of the glamourized rape scene。 I am not convinced by the explanations later given by Ayn Rand about that scene。

Nurlan Imangaliyev

I can't believe I did it, finally finished the book。 No regrets。 I can't believe I did it, finally finished the book。 No regrets。 。。。more

Chia

Very unlikeable characters。 Bleak, desolate, futile and intrepid trajectories。 This book was difficult for me to finish; in part because I felt such disdain for the characters。。。 in part, also because they were like mirrors reflecting the worst parts of humanity。 This in itself takes talent: to write characters in such a way that arouses these feelings of disgust, dread and disappointment。。。 at times, in oneself, depending on with whom you identify。Thought-provoking read but, of course, it's jus Very unlikeable characters。 Bleak, desolate, futile and intrepid trajectories。 This book was difficult for me to finish; in part because I felt such disdain for the characters。。。 in part, also because they were like mirrors reflecting the worst parts of humanity。 This in itself takes talent: to write characters in such a way that arouses these feelings of disgust, dread and disappointment。。。 at times, in oneself, depending on with whom you identify。Thought-provoking read but, of course, it's just a story。 Some ideas may have seemed profound, but it's uncertain as to whether this is how it would play out IRL。Disclaimer: I do not like "dramatic" elements in love stories。 You either want to be together or you don't。 It's not necessary to destroy that which you love。 。。。more

Ar Glynn

If you can endure this long read, you might see yourself left with an interesting and intriguing perspective about a man's ego and altruism。 If you can endure this long read, you might see yourself left with an interesting and intriguing perspective about a man's ego and altruism。 。。。more

Christopher Beaumont

Very disappointing。 Difficult to see why people take it so seriously。

Andrew Bloniarz

Obviously don't agree with the extremes of her philosophy, but I really love how she writes her characters and the high regard in which she holds human beings。 People make everything possible。 Obviously don't agree with the extremes of her philosophy, but I really love how she writes her characters and the high regard in which she holds human beings。 People make everything possible。 。。。more

Gürkay Özkan

It was waste of time for me to read this book, she is a quite bad novelist as well as a bad philosopher。

Donna

3 stars is too low and 4 is to high - 3。5 would be just right。

Rick

This review has been hidden because it contains spoilers。 To view it, click here。 It was a fairly well written book。 A great story of one man strictly adhering to his own philosophy and taking his own path versus a man who compromised his ideals a d passions at every turn。 It should inspire the reader to pursue their own happiness over what is expected of them by family, society or any other external force。 There are several moments in the book where I thought the characters behaved very strangely and unnatural。 It seemed like it was just to make the plot progress。 While I ad It was a fairly well written book。 A great story of one man strictly adhering to his own philosophy and taking his own path versus a man who compromised his ideals a d passions at every turn。 It should inspire the reader to pursue their own happiness over what is expected of them by family, society or any other external force。 There are several moments in the book where I thought the characters behaved very strangely and unnatural。 It seemed like it was just to make the plot progress。 While I admire Ann Rand's philosophy, this book didn't exactly make a great case for the real world practice of it。 The courtroom speech is a shining example of what might be good storytelling but is completely unrealistic and takes you out of the moment。 。。。more

Thanh Phong

1。 Howard là con người tự chủ, chính trực, không khoan nhượng。 Anh thiết kế các tòa nhà một cách trung thực và sáng tạo theo nguyên tắc phải phù hợp với vị trí, vật liệu và mục đích。 Anh là một người theo chủ nghĩa hiện đại, không có hứng thú bắt chước, vay mượn hay chắp vá từ truyền thống, cũng không chấp nhận sự phê duyệt bởi những người khác, bao gồm cả các nhà lãnh đạo hay chuyên gia trong lĩnh vực kiến trúc。2。 Ellsworth thì hiểu thế giới hiện tại, hắn những gì đang diễn ra, về lòng người, v 1。 Howard là con người tự chủ, chính trực, không khoan nhượng。 Anh thiết kế các tòa nhà một cách trung thực và sáng tạo theo nguyên tắc phải phù hợp với vị trí, vật liệu và mục đích。 Anh là một người theo chủ nghĩa hiện đại, không có hứng thú bắt chước, vay mượn hay chắp vá từ truyền thống, cũng không chấp nhận sự phê duyệt bởi những người khác, bao gồm cả các nhà lãnh đạo hay chuyên gia trong lĩnh vực kiến trúc。2。 Ellsworth thì hiểu thế giới hiện tại, hắn những gì đang diễn ra, về lòng người, về tôn giáo, về quyền năng của ngôn ngữ… Hắn đóng vai như người cha đạo nghe rất nhiều lời xưng tội, và rồi đưa những con chiên đó vào trò chơi của mình, ngắm chúng quay lòng mòng dưới sự điều khiển của hắn。 Hắn tự xưng là một nhà tư tưởng hiện đại cho chủ nghĩa vị nhân sinh。 Hắn rao giảng rằng vị nhân sinh là học thuyết đòi hỏi con người phải sống vì người khác và đặt những người khác lên trên bản thân mình。 Hắn ta bám vào đó để phá hủy cái tôi và linh hồn của người khác, tạo ra những hạng người sống thứ sinh, thao túng tinh thần họ, hướng tới mục tiêu cuộc đời ông ta – quyền lực, cai trị, lãnh tụ tinh thần。 Ngôn từ là một thành quả vĩ đại của nhân loại, không đơn thuần là công cụ để giao tiếp, nó còn là một bộ máy truyền tải nhiều loại hình nghệ thuật。 Nhưng nếu bị lợi dụng bởi những kẻ như Ellsworth, ngôn từ sẽ trở thành thứ vũ khí đáng sợ, giống như cách mà các tôn giáo cực đoan tuyên truyền và tẩy não những người tử tế。 3。 Bất hạnh của con người – sống thứ sinh, nguyên văn, Ayn Rand dùng từ “second – handers” để chỉ hạng người này。 Thứ sinh có nghĩa là không sinh ra từ bản thân chủ thể hành động hoặc cảm xúc mà chỉ phản ánh từ người khác。 Người sống thứ sinh là người sống với mục đích gây ấn tượng với người khác bằng danh vọng, sự ngưỡng mộ, sự ghen tị…, lấy sự đánh giá của người khác làm thước đo bản thân。 Không muốn giỏi, mà muốn được nghĩ là giỏi。 Không muốn lao động, mà ra vẻ lao động và muốn được nghĩ là lao động giỏi。 Đó chính là những con người hoàn toàn không quan tâm tới mình muốn gì hay nghĩ gì, mà chỉ quan tâm đến người khác nghĩ gì về bản thân và hành động theo ảo tưởng đó。Peter Keating là điển hình của hạng người sống thứ sinh, là sản phẩm và vũ khí hoàn hảo của Ellsworth。 Anh ta muốn được vĩ đại trong mắt người khác, muốn người ta đóng kịch để giúp cho vai kịch của anh – một vai kịch đẹp đẽ, phức tạp với tất cả kịch tính, tỉa tót, đỏm dáng。 Thế giới sẽ ra sao nếu chỉ có toàn những kẻ sống thứ sinh luôn ăn bám sống nhờ bộ óc của người khác, những kẻ không lao động, không tư duy, không sản xuất, không sáng tạo?4。 Trong định hướng về một thế-giới-như-nó-phải-là theo lý tưởng của Ayn Rand, ở đó cuộc sống tưởng thưởng người sáng tạo, người chính trực, người tư duy và làm việc độc lập với bộ óc của riêng mình mà không cần lệ thuộc vào bất kỳ phán xét, đánh giá từ người khác。 Mục đích của Ayn Rand là tôn vinh người sáng tạo, dẫn đường cho con người hướng về một cuộc sống có ý nghĩa, tìm được giá trị của bản thân。Peter phản bội linh hồn mình。 Gail bán đi linh hồn mình và phá hủy những linh hồn chính trực khác。 Dominique không chịu đựng được cảnh những linh hồn bị chà đạp và chiến đấu, thậm chí là đày đọa thể xác để cứu rỗi linh hồn mình。 Catherine để mặc cho linh hồn mình bị chà đạp。 Ellsworth thâu tóm linh hồn nhưng cũng chỉ là một kẻ rỗng tuếch。 Howard nuôi dưỡng một linh hồn chính trực, anh chăm sóc và nâng niu nó, từ mầm non trở thành cổ thụ, chưa một giây phút nào anh đánh mất。Suối nguồn tôn vinh những con người chính trực dám là chính mình, nhưng không có nghĩa là phản bác chủ nghĩa vị nhân sinh, mà tác giả chỉ ra chỗ mà người ta đánh tráo khái niệm vị nhân sinh để phá hủy cái tôi của mỗi người – chính là cái cách mà Ellsworth đã làm。 Vị nhân sinh trong tư tưởng của Ellsworth là một thứ vị nhân sinh đã bị bóp méo đi, nói như lời của Howard rằng:“Loài người đã được dạy dỗ rằng đức tính tốt đẹp nhất không phải là đạt được một cái gì đó mà là cho đi một cái gì đó。 Nhưng một người không thể cho đi những gì mà anh ta không tạo ra。 Đầu tiên phải có sáng tạo, sau đó mới là phân phối, nếu không thì chẳng có gì để phân phối cả。 Phải có người sáng tạo trước khi có những người hưởng lợi từ sự sáng tạo。”Bởi sự đánh tráo khái niệm vì mục đích xấu của những người “tự xưng” là vị nhân sinh, mới tạo ra một đám đông không có cái tôi。 。。。more

George Xipaki

Οι 100 σελίδες που διάβασα ήταν λες και η Άσπα Τσίνα εκδηλώνει την υπέροχη της απέναντι σε όλους ενώ απορεί με τον εκνευρισμό της Φωτεινής。 Είμαι καρκινάκι εγώ, τέτοιοι άνθρωποι μου είναι αντιπαθής φρομ δε γκετ γκοου。

Tamara

I mostly read this as an audiobook and the narrator is fantastic。 This book is long and it took me a while to finish it but I still had the feeling the length was appropriate。 I'm impressed that Rand had enough to say to account for over 700 pages。 My only complaint is near the end of the book, where Roark at his second trial speaks of the great US of A; the patriotism to me was not in the spirit of the book and was faintly unnecessary, the rest I loved。Possibly I have been picking up the wrong I mostly read this as an audiobook and the narrator is fantastic。 This book is long and it took me a while to finish it but I still had the feeling the length was appropriate。 I'm impressed that Rand had enough to say to account for over 700 pages。 My only complaint is near the end of the book, where Roark at his second trial speaks of the great US of A; the patriotism to me was not in the spirit of the book and was faintly unnecessary, the rest I loved。Possibly I have been picking up the wrong books, but this was such a rare experience for me for a fiction book to be less about the plot or the characters and much more about sharing ones thoughts and ideals。 Some resonated with me completely, some less so, in some instances I disliked the way Rand went about them。 But all of it felt honest。 Therefore I thoroughly enjoyed the reading experience。 。。。more

Sriram

One of the best books I've ever read😊 One of the best books I've ever read😊 。。。more

Anas

Ayn Rand's greatest accomplishment with this book is that every review left is made to sound like one of the stupid journal critics she wrote in the book itself。 She created an overly long philosophy book disguised as fiction, and in breaking the fourth wall for most of it and imposing her mostly dislikeable views on the reader, manages to answer any and all criticism before it arises。 Whether you like her or not, that's pretty meta。 However, I think that's the only good thing she manages with t Ayn Rand's greatest accomplishment with this book is that every review left is made to sound like one of the stupid journal critics she wrote in the book itself。 She created an overly long philosophy book disguised as fiction, and in breaking the fourth wall for most of it and imposing her mostly dislikeable views on the reader, manages to answer any and all criticism before it arises。 Whether you like her or not, that's pretty meta。 However, I think that's the only good thing she manages with this book。 The fountainhead is full of questionable characters and ideologies and is about 400 pages too long。 If I had read the book instead of listening to the audiobook, I would never ever ever ever ever have finished it and I would probably hate her much much more than I do right now for wasting my time with 10 page monologues nobody cares about and tedious plotlines。 That being said, I choose to remember the things I enjoyed rather than paying attention to the negatives。 Somewhere in between her convoluted philosophies and encouragement of rape, Ayn Rand manages to create a conversation about art and the courage to create something new in the face of a destructive industry, as well as a conversation about the courage to be who we are in the face of adversity。 Is Roark's stubborness an example to follow? Nope, he would be broke and in jail irl。 But it seems that Ayn Rand stands by him and that this book is her own Howard Roark materpiece which means she succeeded by her own standards。 There are aspects of the book to remember and a whole lot to throw away imo (I'm sure she would feel differently)。 This book was also much easier to read not knowing anything about the author。 Anws, this was fine。 Good sometimes, despicable a lot of the time, but i think I enjoyed the listening experience。 That's it。 (Despite all my efforts i still sound like one of her freaking journals and I hate her for it!!!!!) I can't rate this because I have no strong opinions on it, but it should probably get a 0 by default for the promotion of rape。 。。。more

Khánh Thư

Giống như một thứ triết học cực đoan mà mình không thể nào thấu hiểu được。

Đạt Nguyễn

long story short,this is a book mainly focusing on ego-centred people。but when it comes to the characters and the stories inside the book,the book consists of 4 main characters represent 4 distinct philosophical beliefs they pursuit,each one has their own plot where they are the protagonists and play a supporting role in others's 。Which makes the main plot much more appealing is you get to see what happened to people really get ideally attached to their stance (where Ayn Rand brought up a highly long story short,this is a book mainly focusing on ego-centred people。but when it comes to the characters and the stories inside the book,the book consists of 4 main characters represent 4 distinct philosophical beliefs they pursuit,each one has their own plot where they are the protagonists and play a supporting role in others's 。Which makes the main plot much more appealing is you get to see what happened to people really get ideally attached to their stance (where Ayn Rand brought up a highly heated debate over the philosophical view points of a man's egoism)。this is a work of genuis。 。。。more

Oliver

The Fountainhead is a dense philosophical essay spread out over a long novel。 It gains much from the novel form。I would give it five stars, but I cannot get over some aspects of the book。 The long, tiring descriptions of the facial expressions and body language of the characters bother me。 The author implies that people, without having met before, can have deep understandings of one another through these expressions alone。 There is also a bias towards the power of men over women present througho The Fountainhead is a dense philosophical essay spread out over a long novel。 It gains much from the novel form。I would give it five stars, but I cannot get over some aspects of the book。 The long, tiring descriptions of the facial expressions and body language of the characters bother me。 The author implies that people, without having met before, can have deep understandings of one another through these expressions alone。 There is also a bias towards the power of men over women present throughout the novel。It was a difficult read。 。。。more